18/03/2024 - 05 phút đọc
> Giáo dục
​​Ba đặc tính “Nhân tính, Quốc tính, Cá tính” của một con người là như thế nào? 
Chia sẻ

Theo Nhà hoạt động giáo dục Giản Tư Trung, đó là “một con người rất nhân loại, rất dân tộc và rất là chính mình”.

“Nhân tính” (Humanity)?

Là những đặc trưng văn hóa để phân biệt con người với “con khác”, phân biệt giống người với những giống loài khác; khiến con người trở nên khác với muông thú, cỏ cây và máy móc.

Đó phải là khả năng tự nhận thức về chính mình và thế giới mà mình đang sống; là cảm thức về nhân quyền, nhân bản, nhân văn; là sự thấm sâu những giá trị có tính phổ quát và trường tồn, những giá trị được nhân loại tiến bộ cùng chia sẻ như là “tự do, bình đẳng, bác ái” hay “chân, thiện, mỹ”, chứ không bị giới hạn hay chi phối bởi những góc nhìn của quốc gia, chủng tộc, tôn giáo hay thời đại.

Khi con người được khai trí và khai tâm để có cái đầu sáng và trái tim ấm thì cũng là lúc con người được khai mở nhân tính.

Nói cách khác, con người là một sinh vật có nhân tính, và nếu không có nhân tính thì không phải là con người, mà chỉ là con vật mang hình hài của con người.

“Quốc tính” (Communality)?

Được cấu thành bởi “dân tính” và “tộc tính”. “Dân tính” ở đây được hiểu là “trách nhiệm công dân”, là “năng lực làm dân”, là dân quyền. Còn “tộc tính” có thể được hiểu là “hồn cốt dân tộc”, căn tính quốc gia; là cảm thức về gốc gác, cội nguồn, quê hương bản quán; là nếp sống của gia tộc, dòng tộc, sắc tộc; là “cái neo văn hóa” của mình trong “chốn năm châu”.

Một đứa trẻ Việt được sinh ra và lớn lên ở hải ngoại thì có thể vừa có quốc tính Việt Nam, vừa có quốc tính của nơi mà mình sinh ra và lớn lên. Nhưng một đứa trẻ có cha mẹ Việt, sinh ra và lớn lên trên đất Việt, nhưng lại không rành tiếng Việt lắm, thường chỉ thích ăn đồ Tây, không quan tâm cội nguồn dân tộc Việt, ít có nét văn hóa Việt nào trong người thì liệu có thể được coi là một “người Việt”? Nghe có vẻ lạ lùng, nhưng trên thực tế đang tồn tại không ít trường hợp như thế, như một số phụ huynh thường buồn rầu chia sẻ là “con mình thành con Tây!”.

Đến đây, một câu hỏi được đặt ra là, trong tính cách của dân tộc nào, bao giờ cũng có cả cái tốt lẫn cái xấu, có cả hủ tục lẫn mỹ tục, vậy thì sẽ lấy cái gì để minh định đâu là “quốc tính” mà ta nên giữ và nên bỏ?

Chẳng hạn, đã từng xảy ra tranh cãi về chuyện chém lợn ở làng Ném Thượng. Nghi lễ ấy đã tồn tại hơn 800 năm, lẽ nào không xứng đáng là “quốc tính”? Nhưng liệu “quốc tính” của người Việt của người Việt có nên máu me và bạo lực như thế!? Lễ hội làng Ném Thượng nên giữ vì nó là mỹ tục, nhưng thủ tục “chém lợn” đầy máu me trước mặt mọi người và nhiều đứa trẻ thì nên bỏ, vì nó là hủ tục. Từ ví dụ nhỏ này, có thể thấy “quốc tính” trong giáo dục cũng cần được xây dựng dựa trên nền tảng “nhân tính”. Nói cách khác, “nhân tính” sẽ là một màng lọc để loại ra những “quốc tính” hay những “hủ tục” trái với nó. Một “quốc tính” (gồm cả “dân tính” và “tộc tính”) cho dù ăn sâu bén rễ lâu và sâu đến đâu nhưng nếu đi ngược lại với “nhân tính” sẽ không bao giờ là điều đáng để giữ gìn.

“Cá tính” (Individuality)?

Là con người độc lập, tự do; là bản thể; là đạo sống, giá trị sống, cách sống và thái độ của mình; là “bề trong” (phẩm giá), “bề trên” (đức tin) và “bề ngoài” (tính cách) của riêng mình; là “chân ga” giúp mình vượt qua bao “đèo cao” và “chân thắng/chân phanh” ngăn mình rơi xuống “vực sâu” của cuộc đời; là thứ để phân biệt mình với người khác, khiến mình khác với đồng loại, đồng bào, đồng môn, đồng nghiệp… của mình; là cái mà chúng ta muốn đề cập đến khi thốt lên “Tôi muốn được là chính mình!”, “Tôi muốn được sống đúng con người của mình, sống đúng với lòng mình!”.

Lâu nay chữ “cá tính” thường được hiểu theo nghĩa là một nét dị biệt khác người, cũng như chữ “tự do” hay được hiểu là “muốn làm gì thì làm”. Nhiều cha mẹ ngày nay sẵn sàng cày cuốc sớm hôm để đáp ứng mọi nhu cầu của con, cho con vào những ngôi trường học phí cao chót vót, nơi con “thoải mái thể hiện cá tính không sợ bị ai la rầy”. Nhưng rồi vẫn có không ít những đứa trẻ lớn lên trong sự nổi loạn, hoang mang đi tìm chính mình.

Bởi lẽ, cá tính nếu không được xây dựng trên nền tảng của nhân tính thì sẽ trở thành… “quái tính”, cũng như tự do không có văn hóa sẽ trở thành thứ tự do hoang dã. Bởi lẽ, muốn “được là mình” thì trước hết cần “được là người” cái đã; muốn “khác người” thì trước hết phải “giống người” cái đã, nếu không sẽ rất “kinh người”.

Nếu như “quốc tính” được sàng lọc bởi “nhân tính” thì “cá tính” sẽ được hình thành trên nền tảng của “nhân tính” và được vun bồi bởi “quốc tính”.

(Trích từ sách “SƯ PHẠM KHAI PHÓNG – Thế giới, Việt Nam & Tôi” của tác giả Giản Tư Trung)